
Thức Dậy Trên Mái Nhà
Thế giới của Minh Mẫn nhỏ thôi, đủ đựng trong đó những tiếng cười, nước mắt, những hoài niệm đầy thương nhớ. Từng câu chuyện là những thanh âm trong trẻo của một vùng quê chốn ký ức tuổi thơ, nơi của những đứa trẻ - và có khi là chính bạn – đã từng một thời sáng trong, ngây ngô, và dại khờ.
Trải dài từng trang giấy đâu đâu cũng thấy bóng hình ta cũ xưa. Ta sẽ bật cười vì những trò chơi nghịch ngợm quỷ quái, hay cái thứ tình cảm ngốc xít thay đổi liên tục, lúc giận lúc thương mà có lẽ chỉ trẻ con mới có. Ta sẽ có một chút nhớ, một chút nghĩ suy xen lẫn cảm xúc nhẹ nhàng bâng khuâng. Rồi, ta sẽ bật khóc vỡ òa vì những nỗi đau, vì những gì đã đi mất, cái tuổi thơ ấy đã “xa vời mãi mãi”.
Minh Mẫn viết “một mà nhiều”. Một, là chỉ một vùng quê, một thằng Thu, một con Ún, một thằng Long, một tuổi thơ, một cảm xúc dịu dàng mà chạm đến từng góc khuất trong tim mỗi người. Và nhiều, là biết bao cảm xúc khác nhau tác giả mang lại, cùng là tuổi thơ nhưng đâu phải lúc nào cũng có “dải ruy băng vàng” của niềm vui con trẻ, mà bên cạnh đó là những nỗi buồn nghiệt ngã, cha mẹ lìa xa, người lớn vô tình để “trên đôi vai bé nhỏ một gánh nặng gia đình” nặng nề đến bi kịch. Từ câu chuyện về những đứa trẻ, Minh Mẫn đánh thức những thứ mà người ta đã vô tình lãng quên trong cuộc sống hiện đại lắm xô bồ. Rằng chúng ta lớn lên trong cái vỏ bọc tưởng rằng là đẹp đẽ, để rồi có bao nhiêu thứ mình đánh mất, có bao nhiêu thứ mình thờ ơ, vứt bỏ, đến lúc cần lại thì thời gian không đi ngược đường được nữa rồi!
Giản dị, mộc mạc mà rung động đến tận cùng, đó là những gì có thể nói về Thức Dậy Trên Mái Nhà. Hãy đọc và cảm nhận bằng tận trái tim, hãy nhớ thương quá khứ nhưng đừng quá nuối tiếc cho hiện tại. Cuộc sống ai cũng đều phải thay đổi, nhưng cứ một lần “thức dậy trên mái nhà” nhìn lại những điều đã qua, để ta biết sống tốt hơn một chút, yêu thương nhiều hơn một chút, cho hôm nay và mãi mãi sau này.
Cuốn sách của những nỗi nhớ thương...
Reviews
Doan Tran Minh Thanh@minhthanh